田家少闲月,五月人倍忙。
rén jiā shǎo xián yuè, wǔ yuè rén bèi máng.
夜来南风起,小麦覆陇黄。
yè lái nán fēng qǐ, xiǎo mài fù lǒng huáng.
妇姑荷箪食,童稚携壶浆,
fù gū hè dān shí, tóng zhì xié hú jiāng,
相随饷田去,丁壮在南冈。
xiāng suí xiǎng tián qù, dīng zhuàng zài nán gāng.
足蒸暑土气,背灼炎天光,
zú zhēng shǔ tǔ qì, bèi zhuó yán tiān guāng,
力尽不知热,但惜夏日长。
lì jìn bù zhī rè, dàn xī xià rì cháng.
复有贫妇人,抱子在其旁,
fù yǒu pín fù rén, bào zǐ zài qí páng,
右手秉遗穗,左臂悬敝筐。
yòu shǒu bǐng yí suì, zuǒ bì xuán bì kuāng.
听其相顾言,闻者为悲伤。
tīng qí xiāng gù yán, wén zhě wèi bēi shāng.
家田输税尽,拾此充饥肠。
jiā tián shū shuì jìn, shí cǐ chōng jī cháng.
今我何功德?曾不事农桑。
jīn wǒ hé dé gōng? céng bù shì nóng sāng.
吏禄三百石,岁晏有余粮。
lì lù sān bǎi dàn, suì yàn yǒu yú liáng.
念此私自愧,尽日不能忘。
niàn cǐ sī zì kuì, jìn rì bù néng wàng.
这首诗描绘了农民在烈日下辛勤收割小麦的场景,表达了诗人对劳动人民的深切同情和对自己生活优渥却无所作为的愧疚之情。通过细腻的描写和真挚的情感,展现了古代社会底层劳动者的艰辛生活。